Khi lớn lên đất nước có chiến tranh.
Như giông tố từ đâu ào ạt tới.
Phía Bắc phía Nam đạn thù cày xới
Máu Lạc Hồng nhuộm đỏ non sông.
Tôi với anh không thể ngồi trông
Tổ quốc gọi ta lên đường cầm súng.
Buổi đầu gặp nhau ngỡ ngàng lúng túng
Mưa nắng thao trường biết mấy gian lao.
Tôi với anh chung một chiến hào
Chung trận địa chung kẻ thù phía trước.
Chung quê hương bờ tre bến nước
Bát nước chè xanh hơi ấm quê nhà
Chung một màu Cờ chung “Tiến Quân Ca”.
Chung một cái tên là anh Bộ đội.
Trận đầu tiên chiến công vang dội
Tim đập dồn khoảng lặng giữa Trường Sơn.
Trận địa mịt mù tiếng súng tiếng bom
Tiếng quân reo tiếng kẻ thù tháo chạy
Đường Chín Bản Đông chiến công lừng lẫy
Đồi Không tên Quảng Trị, Nam Lào.
Anh bị thương khi đánh điểm cao
Ta và địch giành nhau từng thước đất.
Máu từ bụng anh ướt đầm mặt đất.
Miệng vẫn hô phải giữ lấy chiến hào
Anh vỗ vai tôi để lại tớ một mình .
Phải chiến đấu không cho giặc tràn tới
Ngày chiến thắng sống nhớ về thăm mẹ.
Câu nói nửa chừng anh ngừng hơi thở!
Miệng vẫn cười thanh thản giữa trời xanh.
Rừng Trường Sơn ôm trọn nấm mồ anh
Sống chiến đấu rồi trở về với đất.
Tôi theo đoàn quân tiến về phía trước
Giải phóng miền Nam đất nước thanh bình.
Trong biển người bát ngát màu xanh
Bóng hình anh vẫn trong lòng đồng đội...
Nguyễn Đăng San*
*Phó chủ tịch Hội nạn nhân chất độc da cam/dioxin thành phố Hạ Long