Bốn tư năm rồi anh vẫn còn đau
Mặc dù đó vết thương không chảy máu
Chỉ âm thầm với nỗi buồn đau đáu
Với đứa con co quắp ở góc giường.
Nhớ những năm lăn lộn ở chiến trường
Lấy sức trẻ đương đầu cùng bom đạn
Rừng Tây Nguyên ngút ngàn cây lá rụng
Có ngờ đâu mưa độc đến hoan tàn.
Hòa bình rồi ta vang khúc khải hoàn
Mơ cuộc sống chan lời ca tiếng hát
Nhưng đời anh như cây tàn héo hắt
Xót trong lòng vì vết thương da cam
Con tật nguyền, con teo tóp đa mang
Anh chỉ nuốt vào lòng đầy nước mắt
Để quên đi nỗi đau dù có thật
Để cuộc đời không lạnh lẽo mong manh.
Hỡi những ai đang trong đỉnh vinh quang
Đừng say đắm trên vai vòng nguyệt quế
Hãy nhìn lại cha ông ta một thuở
Gian khổ hy sinh để có bây giờ.