Đất nước vừa dứt tiếng bom
Cha em mới rời quân ngũ
Một thời bom rơi đạn nổ
Gót mòn suốt dải Trường Sơn.
Sinh ra em nằm trên nôi
Lớn lên em ngồi xe lăn
Đời em như vành trăng khuyết
Tưởng như không bao giờ tròn.
Nhìn bạn tung tăng đến trường
Em đòi cha đưa đi học
Ngàn lần chữ A không thuộc
Mủi lòng cha lắm con ơi…
Rồi em đến tuổi đôi mươi
Tuổi như trăng rằm rạng rỡ
Vẫn như một vành trăng khuyết
Xe lăn gắn chặt với đời.
Cuộc đời không phụ em tôi
Cho em cái tài may vá
Đường thêu mịn màng trên lụa
Nên tranh làm đẹp cho đời.
Hỡi em gái của tôi ơi
Em đã làm gương cho đời
Dù rằng chỉ vành trăng khuyết
Long lanh rực sáng bầu trời!