
Lại một lần tôi được đến thăm
Những nạn nhân chất độc da cam
Hỏi ngày mai ai còn, ai mất
Họa chiến tranh để lại nỗi đau này.
Những người cha, mang đậm những dấu son
Những người mẹ, khóc không còn nước mắt
Những di chứng, nằm trên giường héo hắt
Trí tuệ thiểu năng, co quắp bẩm sinh.
Những cựu chiến binh, dâng hiến đời mình
Cho hạnh phúc, vì hòa bình nhân loại
Cho quê hương những mùa hoa kết trái
Nhận về mình, những khắc khoải cô liêu.
Những nghĩa cử, cùng chia sẻ đã nhiều
Xoa dịu nỗi đau, nhưng sớm chiều còn đó
Đâu có phải, chỉ rừng cây vạt cỏ
Mấy triệu người, mấy thế hệ truyền lưu.
Tôi muốn thưa với cả thế giới rằng
Kẻ giết người phải chặn ngay chúng lại
Mãi không còn những nỗi đau khắc khoải
Bởi nỗi đau này “Không phải của riêng ai”.
Ninh Bình, ngày 12/7/2023
Nguyễn Đức Dự
Bình luận