Tai ương giáng xuống
2 năm kể từ ngày phát hiện mắc phải căn bệnh hiểm nghèo cũng là chừng ấy thời gian sự sống của bé Nguyễn Minh Hằng (5 tuổi, xóm Phú Lập, xã Hương Trạch, huyện Hương Khê, tỉnh Hà Tĩnh) gắn liền với bệnh viện. Bé Hằng ngồi trên giường bệnh, cơ thể mệt mỏi, khuôn mặt hốc hác, xanh xao, chậm rãi xúc cơm ăn. Vừa ăn được mấy thìa, đứa trẻ lại nhăn nhó nói với người mẹ ngồi bên cạnh: "Mẹ ơi con ăn no rồi, con không muốn ăn nữa".
Chị Thủy bên con gái bất hạnh.
Chị Nguyễn Thị Thủy (31 tuổi, mẹ bé Hằng) vừa động viên con vừa đút cho con ăn thêm vài thìa nữa. Đợi khi con đã ăn no, chị Thủy ngồi ăn những gì còn sót lại của suất cơm hộp.
"Nhà tôi kiệt quệ rồi, không biết cầm cự như thế này thêm được bao lâu nữa. Chồng thì tai nạn lao động chấn thương sọ não, sức khỏe vừa ổn định thì con gái lại lâm bệnh hiểm nghèo, nợ nần cứ thế chồng chéo lên nhau. Tôi giờ là chỗ dựa duy nhất cho cả gia đình mà cũng bất lực rồi, không biết bấu víu vào đâu để tiếp tục cứu con nữa", chị Thủy chia sẻ trong tiếng thở dài.
Bé Hằng được chẩn đoán bị ung thư xương hàm và tiêu xương sọ rải rác
7 năm trước, khi đang vác keo thuê trong rừng, anh Nguyễn Văn Thạch (31 tuổi, chồng chị Thủy) không may bị cây gãy đổ trúng vào đầu dẫn đến chấn thương sọ não. Dù được phẫu thuật, chăm sóc tại bệnh viện suốt một thời gian dài nhưng sức khỏe của anh không còn khỏe mạnh, bình thường như trước. Anh chỉ quanh quẩn ở nhà phụ vợ làm việc vặt.
Số tiền vay mượn hàng trăm triệu đồng để cứu chữa cho chồng chưa chi trả được đồng nào thì 2 năm trước, chị Thủy lại gánh thêm cú sốc lớn khi biết con gái thứ 2 mắc phải căn bệnh hiểm nghèo.
Lên 3 tuổi, bé Hằng có những biểu hiện bất thường như sưng hàm trái, trên trán nổi một cục hạch to như ngón chân cái, cơ thể mệt mỏi, chán ăn. Đưa con đi khám, đứa trẻ được kết luận bị "ung thư xương hàm, tiêu xương sọ rải rác". Cũng từ đó, tuổi thơ của bé Hằng gắn liền với bệnh viện, với những mũi kim tiêm, những lần vào hóa chất đau đớn.
Căn bệnh tái phát khiến một bên má của bé Hằng sưng phù
"Trải qua hơn một năm vào hóa chất, khối u trên trán của con dần xẹp, hàm cũng bớt sưng. Con được xuất viện về nhà, hàng tháng thăm khám, lấy thuốc theo định kỳ. Thế nhưng, vừa về nhà được 4 tháng thì bệnh con tái phát trở lại, má lại sưng phù, phải nhập viện điều trị trở lại.
Tính đến nay đã hơn 2 năm con nằm viện, bao khó khăn, vất vả, đau đớn mẹ con tôi đều đã cố gắng vượt qua. Chỉ mong con được sống những tháng ngày bình yên mà khó khăn quá", chị Thủy gạt nước mắt chia sẻ.
Tương lai mịt mù
Vợ chồng chị Thủy sinh được 3 đứa con (lớn nhất 8 tuổi, nhỏ vừa lên 3). Bé Hằng là con thứ 2 trong gia đình và cũng là đứa gánh chịu bất hạnh, thiệt thòi nhất khi mắc phải căn bệnh hiểm nghèo. Kinh tế phụ thuộc vào hơn một sào ruộng cùng những ngày công bấp bênh, ít ỏi vợ chồng chị Thủy nhận được từ nghề làm thuê làm mướn khắp nơi.
Ở viện, mẹ con chị Thủy chia nhau một suất cơm cầm cự qua ngày để cùng con giành giật sự sống
Di chứng sau lần bị chấn thương sọ não khiến 7 năm nay anh Thạch không thể làm được việc nặng. Chị Thủy trở thành lao động duy nhất trong gia đình, ai thuê cuốc đất, đội đá đến trồng rau, phụ hồ… chị đều nhận làm. Thế nhưng, 2 năm ôm con nằm viện chị không làm được gì kiếm thu nhập. Số tiền vay mượn để trang trải cuộc sống gia đình cũng như ôm con nằm viện lên đến 200 triệu đồng.
Đợi con ăn no, chị Thủy ăn những gì còn sót lại cho qua bữa. Thời gian ôm con nằm viện, chỉ những khi có cơm từ thiện mẹ con chị Thủy mới được ăn no.
"Thời gian nằm viện, mẹ con tôi cứ trông chờ đến ngày chủ nhật, mồng 1, ngày rằm hàng tháng có những suất cơm chay từ thiện để được ăn no. Những ngày bình thường, tôi nhịn ăn bữa sáng. Bữa trưa, tối tôi chỉ dám mua 1 suất cơm. Đợi con ăn xong tôi ăn những gì còn lại. Nhiều người ngang qua biết hoàn cảnh, thi thoảng cho cái bánh mì, suất xôi, cái bánh ngọt. Có lần con được xuất viện không có tiền về, mọi người trong khoa quyên góp người một chút để mẹ con đủ tiền tàu xe.
Ở viện chăm con nhưng tôi vẫn canh cánh lo cho 2 đứa nhỏ (đứa 8 tuổi, đứa vừa lên 3 tuổi) ở nhà. 2 năm nay chúng không được mẹ bên cạnh, thương lắm nhưng đành chấp nhận", chị Thủy gạt nước mắt chia sẻ.
Thấy mẹ khóc, khuôn mặt bé Hằng tỏ ra lo lắng, ngồi thu mình trong lòng mẹ. Dù mới 5 tuổi, bệnh tật hành hạ nhưng bé Hằng luôn tỏ ra là đứa trẻ ngoan, cam chịu và hiểu chuyện, luôn nghe lời mẹ. Thi thoảng có bệnh nhi cùng phòng được xuất viện, bé Hằng lại đòi mẹ về nhà với bố, với em, về để đi học. Chị Thủy chỉ biết nuốt nước mắt vào trong động viên, dỗ dành con.
"Nhìn những đứa trẻ cùng tuổi với con ở quê được vô tư chơi đùa, được đến trường, được ăn ngon ngủ yên trong vòng tay người thân, nhìn lại con mình mà xót xa quá. Mới vừa 5 tuổi sao con tôi lại phải gánh chịu bất hạnh như thế này. Chồng con đều bệnh tật, tôi biết xoay xở thế nào đây. Giờ chỉ cầu mong con sớm hồi phục để về nhà".
Bình luận