
Từ chiến trường người trở về lành lặn
Trọn nghĩa với quê hương, cha mẹ, vợ hiền
Cùng chung sức, xây ngày mai tươi sáng...
Rồi chị em con lần lượt chào đời
Cha mẹ khóc vì vui. Ông bà cười rạng rỡ
Đón những mầm xanh như những thiên thần
Năm tháng chẳng đầy tay niềm vui chưa kịp trọn
Đứa năm tuổi đứa lên ba chẳng nói cười, không đi lại
Mẹ cha cạn dần nước mắt
Nhận về mình tin sét đánh ngang tai
Thứ chất độc từ cánh rừng Tây Nguyên năm ấy
Theo cha về quê không lời báo trước
Chúng con nằm đây mẹ cha ngủ ngồi bên cạnh
Thân gầy ôm bao nỗi xót xa
Cha mẹ ơi, chúng con không phải niềm đau. Chúng con là hạnh phúc
Được sinh ra và được vỗ về
Muốn đến trường, muốn cùng nhau đá bóng
Nhưng chẳng thể nào dù chỉ một lần bập bẹ
Gọi cha ơi, mẹ ơi, ông bà ơi, làng xóm...
Thương trong lòng, chỉ biết vậy mà thôi
Ôi, cái chất độc da cam - chúng là gì cha hỡi?
Chúng ở đâu sao lại đến nơi này
Gieo buồn đau vào lòng nhân thế
Chúng con gần tuổi năm mươi vẫn nằm yên trong cũi
Để cha già ngày ba bữa cháo bưng, bao lần dọn bấy lần còng lưng nhức mỏi
Ngoài bảy mươi rồi còn gắng được bao lâu
Chúng con nữa, chỉ ước mình mọc cánh
Để bay lên cho cha bớt nhọc nhằn
Nỗi đau da cam nỗi đau thế hệ
Biết bao giờ mới được nguôi ngoai
Cho cha ngủ một đêm thôi tĩnh lặng. Một lần thôi thanh thản mỉm cười
Ôm chúng con vào lòng mà nước mắt không rơi. Mà nhẹ gánh đường đời không có “màu cam nào ẩn hiện
Dioxin chỉ còn là quá khứ. Nỗi đau này - dừng lại ở đây thôi!
Vũ Kim Liên
Tỉnh hội Phú Thọ
Bình luận