![]() |
Nhà thơ Hoàng Cẩm Thạch |
Nhà thơ Cẩm Thạch sinh ra ở miền xuôi nhưng do chiến tranh nên gia đình phải sơ tán lên huyện miền núi Quỳ Châu, Nghệ An và từ đó trong con người thơ của chị luôn có nhiều sáng tác về đề tài miền núi và nỗi đau hậu chiến. Hiện chị là Hội viên Hội VHNT các Dân tộc thiểu số Việt Nam, Hội viên Hội VHNT Nghệ An.
Điện tử Da Cam Việt Nam xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của Nhà thơ Cẩm Thạch.
![]() |
Một lần Nhà thơ đến với trẻ khuyết tật và trẻ nhiễm chất độc da cam/dioxin |
NỖI ĐAU CÒN MÃI
Chiến tranh đã lùi về quá khứ
Nỗi đau da cam còn nhức nhối quê hương
Những đứa trẻ sinh ra trong tật nguyền
Đứa không tay, mắt mù, câm điếc
Những người mẹ bao tháng ngày vắt kiệt
Kỷ niệm nuôi con, vui chưa kịp nở cười
Thèm nghe tiếng khóc chào đời
Thèm nghe con gọi mẹ ơi !
Thời gian lặng lẽ trôi
Nỗi đau còn mãi mãi
Bóng cha đi lầm lũi
Nước mắt rơi trong mỗi đêm dài
Nghĩ về tương lai
Khi hoàng hôn tắt nắng
Trái núi đè nặng
Thương con năm tháng mỏi mòn...
O DÂN QUÂN LÀNG ĐỎ
Dòng sông Lam kể chuyện năm xưa
Nghe rì rào đôi bờ sóng vỗ
O dân quân du kích làng đỏ
Dũng cảm kiên cường bắn rơi máy bay
Mời chị mời anh thăm mảnh đất này
Nơi trưa hè gió lào nắng cháy
Nhuộm nâu sồng màu da con gái
Có hề chi, em là nữ dân quân
Truyền thống quê hương
đánh giặc giữ làng
Tay súng, tay cày đảm đang khuya sớm
Tải đạn, nuôi quân đêm ngày trực chiến
Cùng các anh pháo thủ canh trời
Làng đỏ anh hùng bắn máy bay rơi
Trong tiếng cười chan đầm đìa nước mắt
Hưng Dũng, thành Vinh kiên cường, bất khuất
O dân quân dũng cảm kiên cường...
CON Ở ĐÂU ?
( Viết về liệt sỹ Hoàng Văn Sơn xã Hưng Tân huyện HN. Tỉnh NA)
Đoàn xe hành quân vào Nam chiến đấu
Không kịp qua nhà, anh nhắn vọng quê hương
Tiếng lòng con, của chàng trai cơ yếu
Nhớ mẹ cha gửi muôn vạn tình thương
Em yêu ơi, anh vội vã lên đường
Cả Miền Nam đau thương vẫy gọi
Vào Con Tum gửi bức thư viết vội
Biệt tin anh từ đó tới bây giờ
Bao năm rồi mẹ ra ngẩn vào ngơ
Em một lòng sắt son chờ đợi
Tay run run lần tìm bức thư cuối
Tiếng gió khua lay động bên thềm
Mẹ mỏi mòn, thao thức đêm đêm
Ngỡ con về, tiếng ai gọi cửa
Trời đất nghiêng, trên tay cầm báo tử
Con ở đâu trên mảnh đất Tây Nguyên ?
Bạn bè ngày nhập ngũ cùng con
Có đứa trở về đây thăm mẹ
Đứa nằm lại chân trời góc bể
Chúng hoá thành đất nước hôm nay
Con ở đâu trên giải đất này ...
ĐƯỜNG HỒ CHÍ MINH TRÊN BIỂN
Con đường huyền thoại trên biển Đông
Những chuyến đi đoàn Tàu không số
Những con tim đêm đêm rực lửa
Ngắm sao trời đi trong bom rơi…
Biển ru êm tiếng mẹ à ơi…
Những chuyến hàng kịp về neo bến ?
Những chuyến tàu đi trong thầm lặng
Mãi không về sóng quặn lòng đau
Hoa kết vòng trôi dạt về đâu ?
Nơi các anh đang nằm yên nghỉ
Màu tinh khôi thắm tình đồng chí
Cùng hóa thân vào biển ru bờ
Mỗi chuyến tàu Không số năm xưa
Đã làm nên con đường huyền thoại
Chiến công xưa rạng ngời sôn g núi
Đường HỒ CHÍ MINH trên Biển đông
ÂN TÌNH NƯỚC NON
Muôn ngàn ngọn nến lung linh
Muôn ngàn ngôi mộ- ân tình nước non
Muôn ngàn người mẹ mất con
Muôn ngàn thương nhớ sắt son đợi chờ…
Muôn ngàn sao thức trong mơ
Bên nhau đồng đội nắng mưa đã từng
Muôn ngàn hương khói rưng rưng
Đạn bom cháy trụi cánh rừng Trường Sơn.
Hành quân đỉnh núi mây vờn
Mang theo tình mẹ chập chờn lời ru
Con nằm yên giấc ngàn thu
Trường Sơn vời vợi vi vu lá cành
Ngôi sao lấp lánh trời xanh
Lặng sâu lòng đất bước hành quân xa
Chiến trường máu đỏ thành hoa
Con đi viết tiếp bài ca cuộc đời …
NỖI ĐAU TỪ HAI PHÍA
Giữa Thủ đô, bên dòng sông potomac
Bức tường đá đen khổng lồ
Ghi năm mươi tám ngàn tên
Những người lính Mỹ ra đi không về...
Họ đến Việt Nam
Không phải là khách mời
Chứng kiến cảnh đầu rơi , máu chảy
Của triệu triệu người dân vô tội
Họ cầm súng, ném bom, rải chất độc
Gây đau thương chồng chất núi sông
Những ngôi làng cháy.
Những cánh đồng chết.
Những phố phường thành tro bụi....
Để Thỏa mãn sự điên rồ của lũ người không có lương tâm
Kết thúc chiến tranh
Những người mẹ mất con, vợ mất chồng
Nỗi đau từ hai phía
Hãy đến Việt Nam...
Bình luận