
Tôi viết lên đây chuyện thuở xưa,
Đau thương, khốn khó kể sao vừa.
Rừng sâu, núi thẳm trơ cành lá,
Vì chất "diệt người" rải như mưa.
Từ mũi Cà Mau đến miền Trung,
Tây Ninh, Quảng Trị… chẳng chừa.
Da cam nhuộm đỏ bao mái tóc,
Sao giặc Mỹ nỡ ác đến thừa?
Đau thương phủ khắp mọi quê hương,
Em tôi gồng gánh cả đoạn trường.
Tâm thần, tật nguyền trong xiềng xích,
Nét người vỡ vụn giữa tang thương.
Nhìn thân em gầy hao xác thịt,
Xót xa tràn ngập cả nỗi buồn.
Nhà tranh xiêu vẹo trong gió lộng,
Ruộng đồng ai cày? Để hoang luôn.
Di chứng khôn nguôi qua năm tháng,
Cháy lòng mẹ khóc giữa cô đơn.
Em ngồi lặng lẽ, hồn ngơ ngác,
Mắt mờ, chân yếu, dáng hao mòn.
Ngơ ngác nhìn về nơi xa vắng,
Mộng đời tan tác giữa hoàng hôn.
Cha mẹ từng mong em khôn lớn,
Trở thành người tốt giữa đời thường.
Mơ ước ngày xưa đâu còn nữa,
Chỉ còn tiếng nấc giữa đêm sương.
Tỉnh lại đi em, qua cơn mộng dữ,
Cờ đỏ tung bay giữa trời xanh.
Sao vàng rực rỡ như tranh vẽ,
Ru em vào giấc ngủ an lành.
Từ nay chiến tranh không còn nữa,
Đất nước thanh bình, ngát màu xanh.
Lê Trung Vinh- NNCĐDC-Đà Nẵng 7/2025
Bình luận