20 năm một chặng đường,
20 năm một tình thương vô bờ.
Việt Nam ơi! Tự bao giờ?
Nỗi đau cơ thể bao giờ nguôi ngoai?
Tin mừng trong sớm nắng mai,
Hội được thành lập cho ai đợi chờ,
Hàng triệu người mong mỏi từng giờ,
Nỗi lòng trăn trở đang chờ, đang mong.
Đấu tranh, tranh đấu đến cùng,
Đi tìm công lý, truy lùng nguyên nhân.
Dioxin, kẻ sát nhân,
Hủy diệt hàng loạt, vạch trần “da cam”.
Hàng triệu người đã phải chết oan,
Bao người đã phải là phế nhân.
Lòng người ray rứt lương tâm,
Trời cao cũng tỏ bao lần xót xa.
Làm sao xoa dịu làn da,
Làm sao mang lại lời ca, tiếng cười,
Làm sao gắn kết tình người,
Nỗi đau kia với cuộc đời hôm nay.
Cùng nhau chung sức, chung tay,
Xua đi, những nỗi đau này da cam.
Việt Nam đã nói là làm,
Khép lại quá khứ, chữa lành vết thương.
( bên kia nhất trí bồi thường
Cùng nhau dọn sạch chiến trường năm xưa)
Trời đất có nắng, có mưa
Con người cũng có lúc chưa thuận hòa.
Hai mươi năm đã trôi qua
Hôm nay sinh nhật Hội ta trưởng thành.
Vết da cam cũng dần lành
Bầu trời nắng ấm, mây xanh hiền hòa
Chúc mừng sinh nhật Hội ta
20 năm mãi nở hoa tình người.
Hội da cam thật tuyệt vời
Niềm tin trao gửi, tỉnh người nhân văn.
Nguyễn viết Giá
Bình luận