
Cha đi trận mạc năm xưa;
Cùng bao đồng đội nắng mưa diệt thù;
Trường Sơn rừng trút lá thu;
Nào hay chất độc ngấm sâu trong người.
Ngày về tóc đã hoa râm,
Tưởng đâu hạnh phúc nở ra trong đời.
Nào ngờ con trẻ chào đời,
Hình hài chẳng vẹn, nghẹn lời mẹ cha.
Mẹ ngồi than thở xót xa,
Hỏi trời công lý ở nơi phương nào.
Ước mơ vừa chớm ngọt ngào,
Đã tan như khói, lệ trào canh thâu.
Một ngày cha thấu nỗi đau,
Xét nghiệm thấy độc thấm sâu trong người
Da cam làm khổ nhiều đời,
Hỏi trời có thấu phận người hay không?
Hai con bất động trên giường,
Mẹ gọi mà chẳng biết thưa trả lời;
Đêm dài nước mắt cạn rơi,
Chỉ lo mẹ mất, ai người trông con?
Bao người di chứng da cam,
Nỗi đau quặn xé, hành người chưa thôi.
Tháng năm lặng lẽ cứ trôi,
Đớn đau còn đó, bao giờ mới nguôi.
Vũ Thúy Hòe
Bình luận