Duyên nợ với mùa thu
Tôi có nhiều duyên nợ với mùa thu
Buổi ta đi cùng nắng vàng đến lớp
Trường sơ tán dưới bờ tre bóng rợp
Lũy đắp cao che cả lớp ta ngồi
Đến bây giờ kỷ niệm bám theo tôi
Mắt ai đó nhìn chân trời thu chín
Nẻo đường quê lối rẽ về bịn rịn
Lúa chân trần cát mịn nắng vàng pha
Mùa thu xưa tôi cầm súng xa nhà
Em cũng vậy, xa quê vào đại học
Chiều biên cương bức thư tình tôi đọc
Nâng bước hành quân đêm ấy xuyên rừng
Thắng giặc về sao mắt cứ rưng rung
Mùa thu ấy không phai màu áo trắng
Bao kỷ niệm mãi trong tôi thầm lặng
Chỉ biết mình duyên nợ với mùa thu.
Bình luận